Cũng là một con người mà luôn thay đổi, đó là người yêu và vợ. Khi còn là người yêu, ánh mắt nàng dịu dàng và đắm đuối như nước hồ thu, nhưng khi đã là vợ, nhiều lúc nàng nhìn ta với ánh mắt mang hình viên đạn. |
Khi là người yêu, nàng trộn đường và pha lê vào giọng nói. Khi thành vợ của ta, nhiều lúc nàng pha mắm tôm vào giọng nói. Khi còn là người yêu nàng âu yếm theo dõi sự lóng ngóng của ta trong bếp và mỉm cười. Khi đã thành vợ ta nàng bực tức vì chồng vụng về trong bếp. (Trời ơi! làm hỏng của tôi rồi. Ăn hại). Khi còn là người yêu ta có quan điểm riêng, sở thích riêng được nàng xem là lẽ tự nhiên, hơn thế còn là sự khác biệt đáng yêu, nhưng khi đã thành vợ thì sự khác biệt đó nàng xem như là sự phản bội. Nàng nghĩ rằng bên kia đã bắt đầu quá trớn và phải chấn chỉnh lại. Khi nàng là "người yêu". Khi còn là người yêu, nàng hay đùa, dùng tiếng cười khỏa lấp những hiểu lầm, còn khi đã là vợ ta hễ muốn góp ý cho nhau, dù là chuyện vặt vãnh, cũng được nàng bắt đầu bằng một câu rất khô khan với nét mặt khó đăm đăm: Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, như thể trong những lúc khác họ toàn nói những chuyện nhố nhăng vậy. Nàng đã từng khẳng định một cách đầy tự tin rằng đã yêu nhau thì luôn hiểu nhau, vậy mà khi thành vợ của ta nàng lại bảo: Thôi, mặc kệ tôi! Anh thì hiểu thế quái nào được. Khi còn là người yêu ta nhỡ trễ hẹn, nàng vẫn kiên trì chờ đợi bao dung cười độ lượng và cắt ngang lời xin lỗi của ta một cách rất hào hiệp: Không sao đâu anh yêu! Ai chẳng có lúc nhỡ. Còn khi đã thành vợ ta nàng lại ầm ĩ lên khi ta trễ hẹn, về nhà muộn, đòi nghe giải thích với hàng tá câu hỏi tại sao?. Khi nàng là "vợ". Làm thế nào để hai cá nhân với những sở thích và cá tính khác nhau lại có thể hoà hợp và chung sống hạnh phúc trong một mái nhà đến trọn đời? Điều đó đòi hỏi nhiều thứ nhưng không thể thiếu một điều kiện đó là sự trưởng thành về tâm lý. Nếu thiếu điều kiện này thì người phụ nữ cho dù đã được học hành tử tế và không ít tuổi nữa vẫn ứng xử như trẻ con vậy. Và những người đó chỉ nên làm người yêu của đàn ông thôi chứ không nên làm một người vợ. Khi còn là người yêu, nàng nói: Em là của anh. Còn khi đã là vợ ta, nàng nói: Anh là của em. Đó là sự khác biệt trong tâm lý phụ nữ ở hai vị thế khác nhau trong cuộc đời người yêu, người vợ. Chính điều này đẻ ra những sự khác biệt đã kể trên. Cũng chính điều này, khiến chồng họ cảm thấy hoàn toàn mất tự do và gây nên xung đột trong các gia đình trẻ. Nếu còn nghĩ: Anh là của em theo nghĩa đen thì vẫn chưa đủ sự trưởng thành về tâm lý để làm một người vợ. |
(Theo Gia đình & Xã hội) |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét